Hé mắt ra, tôi giật bắn mình khi thấy
bà mẹ trẻ - cô chủ của căn biệt thự đang nằm sát kế bên. Cả người cô tỏa
ra mùi nước hoa thơm phức.
Cả ngày đi lang bang khắp nơi, phơi mặt phơi mũi ngoài biển nên tôi
thấm mệt. Sau khi ngắm nghía mọi thứ đẹp đẽ xung quanh căn phòng, tôi mở
cửa sổ ra, nhìn thấy vườn hoa hồng nở rộ bên dưới. Cả khu nhà tĩnh
lặng, chỉ có thấp thoáng bóng dáng người bảo vệ thỉnh thoảng đi ra đi
vô. Khoảnh khắc ấy, quả thiệt tôi cũng hơi nhớ nhà. Nhưng lại tặc lưỡi,
thôi chơi ít bữa cho hết hè rồi lại về đi học tiếp.
Quay trở lại giường, tôi chẳng suy nghĩ gì nữa, duỗi chân tay cho bớt
mỏi rồi chỉ ít phút sau là chìm vào giấc ngủ. Ở lứa tuổi 13, tâm thức
trẻ nít thì đã qua nhưng lại chưa đủ độ trưởng thành, tôi cao lớn lộc
ngộc mà đầu óc thì tồ tệch vô cùng. Vậy nên vừa đặt mình xuống giường là
giấc ngủ ào tới như dòng thác, cuốn tôi đi vào cõi mộng ta bà.
|
Cuộc gặp gỡ định mệnh với người đàn trẻ năm 13 tuổi đeo đẳng một ký ức buồn trong Thương Tín.
|
Lãng đãng trong giấc mơ, tôi gặp một cô gái vô cùng gợi cảm và xinh đẹp (...) Tôi
đột nhiên nhớ đến cái ôm hơi xiết lại, chật chội của cô Chanh mỗi khi
cả lớp chụp hình; tôi nhớ đến khoảnh khắc nước mắt cô chảy xuống lúc tôi
ghé nhà thông báo rằng sẽ chuyển chỗ ở. (...) Và chính vào
lúc ấy, “người đàn ông 13 tuổi” là tôi gai hết cả người khi nhận biết
được có bàn tay người phụ nữ đang ve vuốt và âu yếm mình. Không phải
trong giấc mơ. Mà là sự thật đang hiển hiện. Hé mắt ra, tôi giật bắn
mình khi thấy bà mẹ trẻ - cô chủ của căn biệt thự đang nằm sát kế bên.
Cả người cô tỏa ra mùi nước hoa thơm phức (...).
Sau khi mọi chuyện kết thúc, người phụ nữ ấy vỗ vỗ vào má tôi, khen tôi
đẹp trai rồi dặn đừng kể cho ai nghe. Cô xuống giường, tròng áo ngủ vào
người với động tác nhanh nhẹn, dứt khoát. Sau đó đi ra khỏi phòng nhẹ
như bước chân của con mèo, tiếng cửa đóng lại thiệt khẽ mà tôi tưởng như
vang khắp cả căn biệt thự rộng lớn ấy. Tôi gật gật đầu sau lời dặn dò,
mi mắt trĩu nặng vì buồn ngủ nhưng không ngủ lại được ngay. (...) Nỗi sợ vô hình đeo lấy tôi, bám lấy tôi khiến đêm ấy tôi chập chờn trong giấc ngủ.
Trời sáng, tôi trở dậy đi tắm. Cậu bé sáu tuổi kia mở cửa phòng rủ tôi
xuống ăn điểm tâm và đi chơi xích đu ngoài vườn. Tôi líu ríu đi theo cậu
bé, gặp mẹ cậu đang ngồi thoa kem chống nắng vào tay ở dưới phòng
khách. Không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ ấy, tôi lí nhí: “Chào chị”,
rồi tới bàn ăn đặt trong bếp. Đồ ăn sáng gồm bánh mỳ, pho mát, khoai
tây nghiền, mứt dâu và trứng ốp lết. Tôi quá đói bụng nên ăn sạch khẩu
phần trên dĩa của mình. Ly nước cam ép đóng hộp cũng chui vào bụng tôi
gọn hơ. Bữa ấy, tôi và cậu bé loăng quăng chơi trong vườn nhà, chán rồi
thì lắp ráp đồ chơi trong phòng. Và ngủ trưa. Và ăn. Hết cả ngày.
Đêm thứ hai, tôi đi ngủ sớm. Ngủ chừng được 2-3 tiếng đồng hồ thì cô
chủ lại ghé vào phòng. Mọi việc diễn ra hệt như đêm hôm trước. Tôi chẳng
biết phải làm sao, đến sáng thì người bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời. Lúc
ăn sáng, tôi tính xin phép đi ra biển chơi để tìm cách trốn ra khỏi đây
nhưng cô chủ không đồng ý. Cô nói tôi đi chơi một mình cô không yên tâm.
Hơn thế nữa, cậu con trai muốn chơi cùng tôi ở trong nhà cho bớt nắng.
Tôi để ý cánh cổng sắt nặng chịch đóng im ỉm, người gác cổng cũng không
thấy đâu. Sự sợ hãi mỗi giờ mỗi tăng. Cả ngày hôm ấy tôi ăn ít hẳn, và
không muốn chơi nhiều cùng cậu bé con nữa. Tôi lên giường với tâm trạng
thật lạ kỳ vào buổi tối. Vẫn tò mò thích thú nhưng nhiều hơn cả là nỗi
sợ khó gọi tên. Người phụ nữ ấy tiếp tục chơi trò thể xác với tôi. Và ở
đêm thứ ba này thì tôi biết cần phải tìm mọi cách để trốn đi.
Sau khi cô chủ ra khỏi phòng, tôi bật dậy nhìn qua cửa sổ ra ngoài
đường. Đường vắng tịnh yên. Cánh cổng sắt chỉa các cọc nhọn trong ánh
sáng nhờ nhờ từ ánh đèn đường vàng gần đó. Tôi nhìn và tính coi mình sẽ
đặt chân vào chỗ thanh chắn nào để ra khỏi cổng một cách lẹ nhất.
Tranh thủ lúc cô giúp việc mở cửa chính để lau dọn nhà và tưới cây ở
vườn phía sau, vào lúc 5 giờ sáng, tôi leo cổng thoăn thoắt ra ngoài.
Bàn chân tôi móc vô miếng sắt nhọn trên cánh cổng tướm máu, nhưng mặc
kệ, tôi vẫn nhảy đại xuống dưới đất. Tôi đi thẳng một mạch ra bến xe,
nghĩ trong bụng, thôi về nhà với ba mẹ thôi, phiêu lãng vậy là đủ lắm
rồi. Dòng xe vẫn chạy trên đường mà sao tôi chẳng thấy sự yên bình chút
nào cả. Cuộc đời đúng là quá phức tạp!
0 comments:
Post a Comment